Nhà thơ Dương Đoàn Trọng
Chỉ mình tôi với dòng thơ
Ôm nhau trôi dạt bến bờ nhân gian
Bão giông rồi hạn khô khan
Rượu vơi đáy cốc mưa tràn bờ mi
Vơ vào một khúc tình si
Nâng niu chẳng được bỏ đi không đành
Núi cao ủ mãi còn xanh
Mặt trời thương núi nên đành chín cây
Lá vàng úa rụng mỗi ngày
Câu thơ bươn trải héo gầy phận thơ
Trên đầu mây rối bạc phơ
Soi gương ngắm mãi ngẩn ngơ cuối chiều.